Forum08d2_SVBK Đà Nẵng

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

2 posters

    CHUYỆN CHÚNG MÌNH .

    avatar
    gianggiangonline


    Tổng số bài gửi : 7
    Join date : 11/11/2010

    CHUYỆN CHÚNG MÌNH . Empty CHUYỆN CHÚNG MÌNH .

    Bài gửi by gianggiangonline Thu May 26, 2011 2:50 pm

    CHUYỆN CHÚNG MÌNH .

    Anh và em quen nhau trong một câu chuyện thật tình cờ . Tình cờ đến độ ngày nay anh đã có 5 con 11 cháu mà vẫn không tin được .

    Thuở ấy anh là một tân sĩ quan mới ra trường mang lon chuẩn úy . Mặt còn non choẹt gần như bơ sữa hiệu con bò thường bán ở chợ Phước Lộc Thọ . Hôm lên phi trường về Huế ngày mãn khóa , tôi mặc đồ dân sự . Đang lóng ngóng ở Phi trường Tân Sơn Nhất chưa biết lối ra . Tôi mạnh dạn đến bên cô bán hàng đồ lưu niệm đang ngồi xem báo không buồn để ý khi tôi bước vào :
    - Cậu em muốn mua gì ?
    - Không ! Tôi muốn hỏi đừơng nào ra khỏi phi trường .
    Trời đất Thánh Thần ơi ! Cô ta độ 18 tuổi trong khi tôi đã ngoài 24 , thế mà nhìn gà hóa ra cuốc , cô ta lại gọi tôi bằng " cậu em " , hay tôi còn con nít thật .

    Thế đấy ! Thuở ấy gặp em đang lớ ngớ đứng ở trạm xe buýt . Tôi dừng xen Honda và ngõ ý muốn cho em quá giang . Mặt em lạnh lùng ngõanh đi và trả lời :
    - Cám ơn cậu ! Tôi không gấp lắm .
    Oan ơi ông Địa . Tôi 24 tuổi rồi mà cô nào cũng cho tôi đáng vai em nên cứ tự nhiên kêu là " cậu em " . Tôi lỳ lợm không chịu bỏ cuộc :
    -Cô không quá giang thì tôi bị Tổ phạt .
    -Tổ nào mà phạt cậu rứa hỉ ?
    -Giá là tôi tu theo hạnh nguyện từ thiện , làm phước giúp đời . Nếu một ngày tôi không làm được một việc thiện thì tối đến Tổ phạt , tự đấm mình đấm mẩy của tôi cho đến ngất ngư .

    Có lẽ nghe câu chuyện phịa của tôi nên nàng chịu lên xe . Tôi cứ lái lòng vòng quanh thành nội , xem cung điện nhà vua Triều Nguyễn , rồi lái quanh các hồ sen ngắm cảnh . Lúc này tôi bạo hơn và cô ta cũng dạn dỉnh khi tìm bên tôi cũng có một chút dáng đàn ông ra phết . Từ cách xưng cô , tôi đã đổi sang em lúc nào không biết và cô ta cũng xưng em ngọt xớt . Tôi hơi vững bụng bắt đầu mở màng " làm ăn " . Khi ngang hồ sen Tịnh Tâm tôi đố nàng :
    - Đố em sen có mấy lá ?
    Có lẽ em nghĩ rằng " thằng cha mắc dịch này đố xàm " vì thế em làm thinh . Dù nàng nói có bao nhiêu lá cũng trật . Vì trong tim tôi chỉ có anh và em nên tôi gở mí :
    -Có hai lá .
    -Làm sao cả hồ sen vậy mà có hai lá rứa tề ?
    -Thì một lá cho anh , một lá cho em .

    Ngày ấy anh đố em "Sen có mấy lá ". Em hồn nhiên không biết là bao nhiêu lá ? Nàng nhéo vào hông tôi một cái điến hồn , nhưng tôi vẫn cười sung sướng . Ít ra tôi cũng đã lừa được em . Những lần sau đó tôi hẹn hò cùng nàng , lúc thì đi chơi lăng Tự Đức ,lăng Đồng Khánh , khi thì lên chùa Thiên Mụ , khi thì đồi Vọng Cảnh sau lưng núi Ngự Bình trước tròn sau méo .

    Hôm ấy vào một chiều thu khi cơn mưa vừa đổ xuống , anh ôm em vào lòng cho ấm, mình núp dưới cây dù tránh mưa và anh thì thầm bên tai em " Chúng mình chỉ hai lá thôi nhé " Sau này, mỗi khi anh hỏi thì em nhí nhảnh trả lời "xin thưa là… sen chỉ có hai lá ". Mình giao ước nhau rằng, lỡ khi lạc nhau anh sẽ đi tìm và hỏi từng người " sen có mấy lá ?", nếu ai đó trả lời được thì đó là em, là mình lại tìm thấy nhau.

    Ngày ấy em sờ thấy trên người anh một nốt ruồi, em giật mình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vì cùng vị trí ấy, trên người em cũng có một nốt ruồi như thế! Sau này mỗi khi giận nhau, mình bảo sờ giùm nhau nốt ruồi . Thế là mình không những hết giận mà còn yêu thương nhau hơn. Thấm thoát đã hơn 39 năm mình nắm tay đi qua ghềnh thác với hạnh phúc vô bờ bến , cùng những khó khăn trở ngại, vui buồn sướng khổ mình đều đã trải qua , những ngày sóng gió khi anh tù tội , em kiên trì lặn lội bới xách thăm nuôi anh . Dạo ấy lớp tù HO của chúng anh thường tâm niệm :" Vợ ta tuy không sinh ra ta nhưng có công bới xách , nuôi nấng ta như cha mẹ vậy " .Trải qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời , mình hiểu nhau như thuyền và biển, những cái tốt và cả những cái xấu khó ưa của nhau … Đó là hành trang quý giá và đủ đầy cho cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bền vững từ nay và mãi mãi về sau .

    Có một dạo anh đưa em đi ăn cưới nhà bạn , em rụt rè và nhỏ bé bên anh, anh dìu em đi rồi động viên em từng bước. Ngày ấy, em nào có dám lên sân khấu để hát cho ai nghe đâu. Anh bảo em hát được mà, để anh đăng ký bài "Trả lại cho anh " để em hát nhé (bài mà em thường hát và hát rất hay). Rồi anh luôn nhìn em trong lúc em hát để mỗi khi cảm thấy run, em nhìn xuống là bắt gặp ánh mắt anh khích lệ làm em tự tin và hát hay hơn . Hôm ấy nhiều người vỗ tay không dứt , và anh không quên thằng cha râu dê mắc dịch lên tặng hoa cho em và còn muốn ôm em vào lòng để tỏ tình ngưỡng mộ . Thấy có ghét không ?

    Khi biết anh phải đi học Tình Báo trung cấp sáu tháng ,hai đứa mình buồn lắm và bịn rịn khôn nguôi cho dù hơn 3 tuần nữa anh mới đi. Có khi nào mình xa nhau quá một ngày đâu! Em tiễn anh ra sân bay rồi lầm lủi quay về. Em tủi thân vì những ngày tới không có anh bên cạnh. Anh nhìn em mà lòng yêu thương em vô hạn. Xa nhau mình mong ngóng nhau từng ngày, nói chuyện qua điện thoại bao nhiêu cũng không đủ. Anh bảo em mở máy ghi âm lên, sẽ nghe giọng anh nói . Em hồi hộp và mừng rỡ xúc động khi nghe những lời anh dặn dò mỗi ngày bằng mỗi file ghi âm anh lưu lại trong máy trước lúc anh đi.
    Nào là lo đi ngũ sớm .....không được nhịn đói và nhớ uống thuốc trước khi đi ngũ một giờ .... không được nghĩ vớ vẫn và khóc nhè ......

    Rồi dịp em sanh bé gái đầu lòng rất khó khăn . Anh là nguồn an ủi , vỗ về bên em để vượt qua cơn đau đẽ . Rồi em cũng đậu được Tú Tài sau một thời gian bận rộn cuộc hôn nhân và sau đó em sẽ tiếp tục lên Đại Học như anh đã làm ngày xưa . Chỉ có sự học là chiếc chìa khóa của tương lai . Trong khi đó em đã là một nhà thơ bộc phát từ tuổi trẽ .

    Những ngày nghĩ lễ hay chiều chủ nhật anh chở em đi dạo, em ngồi sau ôm anh thật chặt và ngả vào vai anh . Tuy mình luôn gần gũi nhau nhưng mình luôn có những khoảnh khắc đẹp, lãng mạn và ngọt ngào. Những tấm hình lưu niệm , những tin nhắn hằng ngày đã được mình trân trọng lưu lại thành file mà anh đã đặt tên là "Nhật ký chúng mình ". Giờ mỗi khi mở ra xem lại hình, đọc lại tin nhắn hai mình bồi hồi xúc động và tự hào vì những gì mình đã trải qua, thật đẹp và cũng thật ý nghĩa.

    Bây giờ những ngày sống trên đất Mỹ , không còn những buổi chiều gió heo may thổi qua cánh đồng quê . Nhưng bù lại anh và em đã hòa mình vào cuộc sống mới văn minh đầy vật chất thừa mứa hơn . Hai chúng mình vẫn dành cho nhau những ngày đi chơi xuyên bang thăm bạn bè . Hai đứa mình lúc nào cảm thấy cô đơn , trống trải khi đàn con bận bịu làm ăn chẳng ghé thăm . Chúng mình chở nhau du lịch thành phố " Silver dollas" ở Branson . Nơi đó tuy hai đứa mình đã đi lại lắm lần . Năm nào em cũng mua sẵn hai vé mùa ( all season ) để muốn đi giờ nào cũng được . Có những lần hai đứa ngồi tựa vào nhau trên đoàn tàu hõa trò chơi , hay cùng nhau bắn súng nước giải trí và đáng cười nhất là em thích món kẹo nóng " Thèo lèo " mà anh nuốt không vô . Tình ta là thế đấy . Không biết ngày mai sẽ ra sao . Nhưng thôi ! Vẫn cứ sống lạc quan vì có nghĩ cũng vô ích khi biết " Đời là vô thường ."
    cùng nhau click vào những link này để tham khảo thêm thông tin nhé

    Bao |
    the thao|
    Tin Kinh te
    Admin
    Admin
    Admin
    Admin


    Tổng số bài gửi : 496
    Join date : 02/01/2010
    Đến từ : Quảng Ngãi

    CHUYỆN CHÚNG MÌNH . Empty Re: CHUYỆN CHÚNG MÌNH .

    Bài gửi by Admin Thu May 26, 2011 10:52 pm

    44
    Câu chuyện hay

      Hôm nay: Fri Apr 19, 2024 3:46 pm